Thứ hai giữa trưa, Thẩm Mộng Trừng và Hạ Nhu ngồi ở căng tin ăn cơm.
Hạ Nhu, người thường ngày luôn thả tóc tự nhiên, hôm nay vì buổi tập luyện vũ đạo vào buổi chiều nên đã buộc tóc đuôi ngựa cao, lộ ra đôi hoa tai hình học màu hồng trên vành tai.
Nàng khều nhẹ đồ ăn trong đĩa, nhai nuốt với tốc độ chậm hơn bình thường.
"Sao vậy?"
Thẩm Mộng Trừng – người cực kỳ nhạy cảm với sự thay đổi cảm xúc của bạn thân – nhận thấy rằng Hạ Nhu đang che giấu một chút buồn bực: "Cậu không vui à?"
"Ừm... Cũng không có gì." Hạ Nhu mỉm cười với người quan tâm mình: "Chỉ là tối qua thức khuya để đọc sách, tiếc là vừa rồi trong bài kiểm tra nhỏ vẫn còn một câu chưa làm được."
"Ồ, hiếm khi thấy Hạ Nhu cậu lo lắng về việc học như thế này." Thẩm Mộng Trừng tỏ vẻ ngạc nhiên, bởi từ nhỏ đến lớn, dù Hạ Nhu không phải là người đứng đầu nhưng thành tích của nàng luôn ổn định ở mức xuất sắc.
"Năm nay đề sinh vật khó quá, vẫn còn hơi căng thẳng." Hạ Nhu chống cằm, vẻ mặt đầy phiền não, rồi đột nhiên cười khổ: "Hơn nữa, rõ ràng tớ còn đang cặm cụi làm bài, Lý Tử Nghiên đã nộp bài thi rồi, điều đó khiến tớ cảm thấy hơi thất bại."
"Cậu và Lý Tử Nghiên học cùng lớp Sinh vật à?" Nghe vậy, Thẩm Mộng Trừng bật cười, vỗ vỗ tay bạn thân an ủi: "Cậu đừng so sánh với em ấy chứ. Thành tích của em ấy đỉnh lắm. Nghe nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhu-nghien-tam-khuc-sam-lam-truong-xuan/2914105/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.