Sau khi tập hợp, năm người chia thành hai nhóm: hai học tỷ lớp mười hai đi phía trước, ba người còn lại bám sát phía sau.
Vừa đi, Chương Ninh hỏi người bên cạnh: "Lúc nãy tách khỏi tụi này, các cậu có gặp trạm kiểm soát khó nào không?"
"Không có ai cả." Lý Tử Nghiên lắc đầu. "Câu đố đơn giản lắm, có gặp vài NPC, nhưng tớ thấy ngoài lúc bị nhảy ra bất ngờ làm giật mình thì chẳng đáng sợ gì. Còn các cậu?"
"Câu đố thì qua loa đại khái, loay hoay một lúc là giải được. Còn về chuyện có gặp gì kinh dị không..." Chương Ninh hất cằm về phía Trương Khả, thở dài. "Tớ vốn thấy cái mật thất này có chỗ hơi ghê, nhưng nhìn con bé này, tự nhiên lại thấy buồn cười, nên cũng chẳng thấy sợ nữa."
Lên cầu thang, vài người bước vào hành lang dài treo tranh sơn dầu, phía trên là đèn chùm thủy tinh nhấp nháy ánh sáng đỏ.
"Lý... Lý... Lý Tử Nghiên... sao... sao tớ thấy... mấy bức họa đó, mắt chúng nó động đậy vậy." Răng đánh lập cập, Trương Khả che mặt, hé ngón tay vừa nhìn vừa nói.
"Ừm..." Nhìn đôi mắt láo liên trên mấy bức tranh sơn dầu, Lý Tử Nghiên ngừng một chút, do dự không biết có nên nói thật không.
Nhưng Chương Ninh lại bình thản hù dọa: "Không có đâu, cậu nhìn nhầm rồi."
Không chút chùn bước, Thẩm Mộng Trừng như đi dạo trong vườn nhà mình, bước thẳng đến cuối hành lang, tùy ý bấm vài số trên bảng mật mã điện tử. Sau khi nhận thông báo sai, cô nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhu-nghien-tam-khuc-sam-lam-truong-xuan/2914117/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.