Nhìn đồng hồ, đã 9 giờ tối.
Lý Tử Nghiên buông bút, ngả người ra sau vươn vai một cái thật dài. "Hôm nay đến đây thôi, phần còn lại tuần sau học tiếp."
"Được." Trương Khả ôm cuốn sổ đầy chú thích, mặt đầy cảm kích. "Lý Tử Nghiên, cậu đúng là ân nhân cứu mạng của tớ."
"Cậu nói quá rồi, tớ đâu làm gì to tát, hơn nữa tớ cũng không muốn cậu vắng mặt ở giải đấu học kỳ sau." Lý Tử Nghiên vỗ vai cô bạn, động viên. "Cậu là một trong những chủ lực của đội mà."
Ngượng ngùng gãi đầu, Trương Khả cười ngố. "...Hehe, cũng không hẳn đâu."
Đột nhiên, như nhớ ra gì đó, mặt cô nàng biến sắc. "Đúng rồi, đồ đạc khác của tớ còn để ở phòng tự học tối, tớ phải nhanh về thu dọn trước khi khóa cửa." Cô đứng dậy, ôm chồng giấy tờ và sổ tay.
"Lý Tử Nghiên, Hạ học tỷ, em đi trước nhé." Gian nan vẫy tay bằng một bàn tay rảnh, Trương Khả xoay người rời đi.
"Tạm biệt Trương Khả, mai gặp." Lý Tử Nghiên chống đầu mệt mỏi, gật đầu chào tạm biệt.
Nhìn bóng lưng học muội khuất dần, Hạ Nhu quay sang người đang ngáp, quan tâm hỏi. "Em ổn không?"
Người trước mặt hôm nay ngoài giờ học chính khóa, còn tham gia trận đấu thể thao buổi chiều, rồi liên tục phụ đạo Trương Khả cả tối. Lịch trình dày đặc thế này, e là siêu nhân cũng khó chịu nổi.
"Hả? Em ổn lắm mà." Lý Tử Nghiên ngẩng đầu, vẫn cười tươi. Rồi cô đột nhiên xin lỗi. "Xin lỗi nhé, tiếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhu-nghien-tam-khuc-sam-lam-truong-xuan/2914128/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.