Sắp xếp xong hành lý vốn chẳng nhiều nhặn gì, Lý Tử Nghiên và Vinson đẩy màn ra, tay cầm thùng dụng cụ quen dùng, đi tới chỗ những người đang tụ tập quanh ổ chó.
Gọi là ổ chó, thực ra chỉ là một khoảng không gian hoang vu rộng hơn sân thể dục, dựng vài khung sắt chống đỡ mái tôn, bên trong chất đầy hàng chục lồng sắt gỉ sét, nhốt kín những chú chó nhỏ mà chẳng màng đến không gian sống.
Càng đến gần, mùi hôi thối không rõ nguồn gốc càng nồng nặc trong không khí.
Đó là hỗn hợp của chất thải và thứ gì đó thối rữa.
Thật sự tệ đến không thể tệ hơn.
Nhưng hai bác sĩ trẻ chẳng hề chùn bước trước mùi hôi ấy, chỉ mang vẻ mặt nghiêm túc tiến tới, đến trước mặt Sa Lệ đang chỉ huy các nhân viên ở cửa.
"...Trước tiên lật đất lên, rắc bột khử trùng, sau đó phủ một lớp đất mới, nhớ phủ kín kẽ." Sa Lệ đưa chiếc xẻng sắt cho một tình nguyện viên, dặn dò.
Quay người, thấy hai thú y đến gần, cô lập tức vẫy tay: "Tôi bảo mọi người sửa sang xong sẽ thả chó ra khu vực hoạt động."
Nghiêng đầu, Sa Lệ chỉ về góc kia của ổ chó: "Góc đó là mấy con hôm qua tụi tôi đánh giá cần hỗ trợ y tế khẩn cấp. Tử Nghiên, Vinson, hai người có thể phải xử lý chúng trước."
Gật đầu tỏ ý hiểu, Lý Tử Nghiên buộc lại đuôi ngựa hơi lỏng, đeo khẩu trang, đi về hướng Sa Lệ chỉ.
Lồng sắt trong ổ chó xếp dày đặc.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhu-nghien-tam-khuc-sam-lam-truong-xuan/2914200/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.