Rốt cuộc vẫn là được Lý Nhu Phong và Bão Kê nương nương cứu mạng hai lần, Dương Đăng đã khách khí với họ hơn rất nhiều.
Bão Kê nương nương sực nhớ mình vẫn còn xõa tóc để chờ khô, bèn cáo lỗi với Dương Đăng, rồi vội bước vào phòng trong vấn lên.
Ánh dương lúc này dìu dịu vừa phải. Những tia nắng vàng óng chiếu qua khung cửa, thắp sáng cả sảnh nhỏ không nhiễm bụi trần. Ngay cả bầu không khí cũng tinh khiết đến lạ.
Dương Đăng nhìn quanh sảnh, nhận xét: “Các vị vừa vào ở là nơi đây trông có sức sống ngay.” Hôm nay hắn không mặc giáp, chỉ đổi qua áo lụa thông thường, bởi vậy sát khí sắc bén trên thân cũng giảm đi rất nhiều.
Hắn quan sát Lý Nhu Phong: “Ngươi tên gì? Lý cái gì?”
“Thưa là Lý Nhu Phong.” Ngữ điệu trả lời rất chừng mực.
“Tay chân đỡ hơn rồi chứ?”
“Thưa, chỉ là chút thuật che mắt thôi.”
“Ngươi cũng biết thuật pháp à?”
“Đều nhờ nương nương dạy cả.”
Dương Đăng lượn một vòng quanh Lý Nhu Phong, đột ngột ghé sát tai chàng: “Ngươi với Trương Thúy Nga, rốt cuộc là chủ tớ hay phu thê?”
Lý Nhu Phong chau mày, mím môi không đáp.
Dương Đăng cười khà: “Hiểu rồi, chủ tớ trên danh nghĩa, thực chất là phu thê. Cái lão Phùng Thời kia, là ngươi giết nhỉ?”
Lý Nhu Phong giật mình. Dương Đăng chắp tay sau lưng đứng thẳng lại, cười bảo: “Chớ hoảng sợ. Chỉ cần hai người các ngươi một lòng trung thành với ta, ta sẽ bảo vệ các ngươi bình an vô sự. Về phần Phùng Thời, ta đã gán cho lão tội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhu-phong/2388064/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.