Hoành Văn Thanh Quân có một thói quen, đó là buổi chiều sẽ nằm trên giường trúc đặt ở hành lang chợp mắt một chút, không thích có người ở gần quấy rầy. Bởi vậy, mỗi buổi chiều giờ đó Tống Dao đều một mình đi chăm sóc rừng cây ăn quả, mỗi ngày đều như thế.
Hôm nay cũng vậy, Hoành Văn theo thường lệ đi đến hành lang ngủ trưa, Tống Dao trước tiên cho ngt ăn no, bỏ nó vào ổ, Hoành Văn nằm lên giường nhắm mắt, nghe thấy đại môn nhẹ nhàng vang lên tiếng động, Tống Dao ra khỏi cửa.
Hoành Văn ngủ không sâu, trong mơ hồ cảm thấy có cái gì đó đi đến gần rồi đến trước giường, trên má cùng môi bị một thứ mềm mại đụng vào, vì thế y nghiêng người, mở mắt ra, lại thấy một cục lông vàng ngồi xổm bên gối đang cúi đầu nhìn mình. Hoành Văn mỉm cười, đưa tay sờ sờ lông nó, tiểu lão hổ dựa vào một bên gối, nằm úp sấp, Hoành Văn nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Tới chạng vạng, Tống Dao ở trong phòng bận rộn làm cơm chiều, hắn làm thần tiên rất nhiều năm vẫn không đổi được thói quen của phàm nhân này, mỗi ngày phải ăn cơm chiều thì tối ngủ mới được. Hai người ở trên đảo mấy năm, trù nghệ của Tống Dao cũng càng lúc càng tinh tiến, có thể nấu được nhiều món. Hoành Văn ngồi trong sảnh, nhìn hắn bưng đậu phộng luộc, rau trộn các thứ lên bàn, một bàn cơm bày năm sáu món, không khỏi cười nói, “Tối nay món ăn rất phong phú”, Tống Dao đắc ý cười, “Có bữa cơm nào ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhu-y-dan/896039/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.