Màn pháo hoa đã kết thúc. Cả bốn đi bộ về. Ai cũng vui mừng phấn khởi, chỉ riêng Vỹ là rầu rĩ nhưng không ai để ý đến.
Bằng hỏi Điệp:
“Tết anh hứa cho em đi chơi rồi, ngày mai đi luôn không em?”
“Anh à, em xin lỗi nhưng Tết này em không thể đi chơi với anh rồi!” - Điệp nghĩ đến anh thì lại buồn (mà không nghĩ đến Vỹ sao >o “Sao thế em?” - Bằng hỏi làm Thanh cũng quay sang.
“Gia đình em Tết này phải về quê nội, có lẽ sẽ đi đến hết kỳ nghỉ Tết!”
“Ôi sao lại thế chứ? Quê em ở đâu?”
“Ở tận Thanh Hóa kia anh! Đó là quê bà em! Mai em phải đi rồi!”
Bằng buồn ra mặt, cả Thanh cũng vậy:
“Sao em lại đi? Em ở lại chơi cùng bọn anh không được sao?”
“Phải đó mày ở lại đi Điệp!”
Vỹ không nói gì, nhưng cậu cũng muốn vậy.
“Em xin lỗi, nhưng đó là bắt buộc rồi! Bố mẹ em, em trai em đều đi cả!”
Tất cả buồn rầu vô cùng. Con đường đêm vắng tanh.
1h đêm. Tại nhà Vỹ và Bằng.
Vỹ mệt quá nên nằm xuống giường, nhưng cậu không ngủ được. Trong đầu cậu toàn những lời nói của Điệp hôm nay. Ngày mai, cậu sẽ không gặp Điệp nữa, cho đến 2 tuần hay sao?
Bên phòng Bằng.
Anh đang online nick chat.
Hầu như danh sách Yahoo của anh còn rất sáng nhiều người vì ai cũng vừa mới xem Giao thừa, còn phải lên Facebook, Twitter nên online nick. Anh để một cái stt (status - trạng thái) lên thanh trạng thái của Yahoo: “Vậy là ngày mai đã rời xa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-bong-hoa-mua-ha/2245179/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.