Đau đầu quá! Đây là đâu thế này?
Trinh lờ mờ tỉnh dậy, và cuối cùng phát hoảng khi biết mình bị trói chặt.
Nó đang nằm trong một căn phòng.
Căn phòng này quen quá…!
Nó không mơ đấy chứ????????
Đây chính là căn phòng mà hồi 5 tuổi nó bị đưa đến và chịu một quãng thời gian mà nó không muốn nhớ.
Cái hình ảnh cô bé 5 tuổi bệnh tật, yếu đuối chịu mọi hành hạ, đánh đập…
Trinh hét lên.
“Im mồm ngay, sao mày vẫn chẳng hề khác vậy nhỉ?” - Một giọng nói khiến Trinh giật mình.
Trinh nhìn về phía người nói và suýt nữa nó đã ngất đi…
2 tuần trôi qua thật nhanh. Cuối cùng thì Điệp và Vỹ cũng từ biệt ngôi làng bên vùng đồng quê rộng lớn, từ biệt những ngày Tết rất vui vẻ để trở về thành thị, tiếp tục nhịp sống thường ngày. Học kỳ II sẽ rất nặng đây, còn sắp thi cấp III kia mà!
Tàu vừa về đến ga, Điệp đã nhìn thấy Thanh và anh Bằng đứng đó chờ.
Điệp chạy ngay xuống ôm lấy anh Bằng yêu quý của nó:
“Anh!!! Sao anh không quay lại làm em chờ mãi??”
Bằng mỉm cười, Điệp nhớ anh tới vậy sao?
“Anh xin lỗi, anh không thể quay lại được! Nhưng giờ em và anh lại gặp nhau còn gì?”
Vỹ lại nguýt dài, cậu bước tới Thanh. Thanh nhảy cẫng lên:
“Cậu đi chơi mà không rủ tớ theo, cả Tết ngồi chán như con gián vậy!!!”
“Thôi mà Thanh tớ xin lỗi, vậy sau Tết tớ sẽ cho cậu đi chơi vậy!” - Vỹ cười dỗ Thanh.
“Ứ chịu, sau Tết thì vui gì nữa?”
“Cậu cứ giận thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-bong-hoa-mua-ha/2245182/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.