Trinh vừa đi shopping về, diện đủ quần áo đẹp. Tâm trạng nó đang rất phấn khởi, mỗi khi vui là nó thường đi shopping mà chủ yếu là mua quần áo, váy vóc đủ kiểu.
Nhưng vừa về đến đầu ngõ, Trinh đã nhìn thấy Vỹ:
“Vỹ, cậu đến lúc nào thế? Mau vào nhà đi!” - Trinh hồ hởi.
Nó cũng hơi ngờ ngợ, trông mặt Vỹ không có gì gọi là vui vẻ. Cậu hầm hầm đi về phía Trinh:
“Nói cho tôi biết, có thật là cậu đã nhìn thấy Điệp đốt phòng tôi không?”
Trinh run người, cố bình tĩnh:
“Đúng vậy…!”
“ĐÚNG SAO?????” - Vỹ hét lên làm Trinh giật bắn mình. Rồi cậu giơ ngay ra chiếc vòng tay.
Trinh tái sắc khi nhìn thấy chiếc vòng của mình. Nó giật ngay lại.
“Sao…sao cậu lại có cái vòng này?”
“Là mẹ tôi nhặt được!” - Giọng Thanh vang lên phía sau Vỹ.
Thanh, Bằng, Điệp cũng nhanh chóng đi tới. Trinh lùi một bước, Thanh càng tiến đến. Giọng cô bé đầy phẫn nộ:
“Cậu đã đến phòng tôi, cắt một mẩu natri, sau đó gọi Điệp đến PVL của Vỹ cùng cậu, cậu đã ném cái lon ra để khiến cho Điệp ngã vào đống đồ thí nghiệm coi như dựng lên màn kịch, và sau đó cậu đã cho nước vào cái natri này của tôi, đốt cháy mọi thứ, đúng không!!??”
Trinh run sợ, nó lùi lại, mặt trắng bệch đi.
Điệp cũng run lên, nhưng mà run vì giận. Nó lạc cả giọng đi:
“Vậy có nghĩa, cậu cũng đã từng hại tôi. Ví dụ như cái lần bị ngã xuống nước, cậu cũng hại tôi? Là cậu sao?”
Trinh ôm đầu gào to:
“Tôi không làm gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-bong-hoa-mua-ha/2245185/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.