Chân Lửa trở về với một con chim mai hoa (một loài chim sẻ châu Âu) kẹp chặt giữa hai hàm răng. Chú thả nó xuống trước mặt Vuốt Cọp, đang đứng đợi trong hõm cát.
"Trò là kẻ đầu tiên trở lại," ông chiến binh meo.
"Vâng, nhưng còn con nữa," chân Lửa nhanh nhảu trả lời. "Con chôn nó ở..."
"Ta thừa biết trò làm gì," Vuốt Cọp ngao. "Ta đã quan sát trò."
Tiếng soạt ở bụi cây báo hiệu sự trở về của chân Xám. Miệng đang ngậm một con sóc nhỏ, nó đem thả xuống bên cạnh con chim của chân Lửa. "Eo ôi!" nó làu bàu. "Sóc nhiều lông quá xá, chắc mình tiêu cả buổi tối mới xỉa hết lông ra khỏi răng."
Vuốt Cọp lờ tịt lời cằn nhằn của chân Xám. "Chân Quạ về trễ," ông nhận xét. "Chúng ta sẽ đợi trò ấy thêm một chút nữa rồi trở về trại."
"Nhưng lỡ nó bị rắn lục cắn thì sao?" Chân Lửa hỏi.
"Thì đó là lỗi của nó," Vuốt Cọp lạnh lùng đáp. "Không có chỗ cho bọn ngốc ở trong bộ tộc Sấm."
Họ đợi trong yên lặng. Chân Xám và chân Lửa liếc nhìn nhau, lo lắng cho chân Quạ. Vuốt Cọp ngồi bất động, đắm chìm trong những suy nghĩ riêng tư của ông.
Chân Lửa là mèo đầu tiên ngửi thấy mùi chân Quạ trở về. Chú nhảy cẫng lên khi tên mèo đen xộc vào trảng trống, trông có vẻ tự mãn một cách khác thường. Lủng lẳng trong miệng nó là một con rắn dài có hoa văn giống như kim cương.
"Chân Quạ! Cậu ổn chứ?" chân Lửa la lên.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-chien-binh-phan-1-tap-1-vao-trong-hoang-da/16462/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.