"Không thích à?"
Dung Cửu ôn hòa hỏi.
Chỉ là con người Dung Cửu, dù có ôn hòa đến đâu cũng không giấu nổi hàn khí lạnh lẽo toát ra từ xương tủy. Kinh Trập đã quen với điều này từ lâu, giờ đây chỉ biết ôm viên mặc ngọc đắt giá mà phát sầu.
"Thứ này quá quý giá rồi."
Kinh Trập trước giờ đều sống nhờ vào chút bổng lộc ít ỏi mỗi tháng, tích tiểu thành đại mới có được chút tiền dư.
Nhưng chút tiền dư ấy so với viên mặc ngọc này, đúng là chỉ như chín trâu mất một sợi lông.
Chân trước vừa nhận một chiếc nhẫn ban chỉ, chân sau lại được tặng thêm một khối mặc ngọc.
Dạo này cậu đang gặp vận đỏ về tài lộc hay sao?
Nếu thực sự may mắn như vậy, để cậu sớm hoàn thành nhiệm vụ chẳng phải tốt hơn ư?
"Không sao," Dung Cửu rất biết cách thấu hiểu lòng người, "Nếu ngươi không thích, ta sẽ tặng cái khác cho ngươi."
Kinh Trập rất cảm động, nhưng cảm động thì cảm động, cậu vẫn không nhịn được mà khéo léo từ chối.
"Ngươi không cần tặng đồ cho ta nữa đâu, chuyện cũ đã qua rồi, viên mặc ngọc này quý giá như vậy, ngươi vẫn nên giữ lại cho mình đi."
"Chuyện cũ?" Gương mặt lạnh lùng của Dung Cửu thoáng vẻ mờ mịt trong giây lát, rồi mới nhận ra Kinh Trập đang nói đến điều gì, "Chúng ta không phải bạn bè à?"
Khi Dung Cửu dùng gương mặt xinh đẹp kia để nói chuyện với Kinh Trập, cậu thật khó lòng mà không gật đầu.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-han-dep-ma-bach-co-sinh/2977446/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.