Người ta nói: " Sau cơn mưa, trời lại sáng.". Cô mong chờ cơn mưa kia tạnh để cô có thể thấy cầu vồng. Thấy một tương lai mới.
Sở Thanh nằm trong căn phòng bệnh lạnh lẽo. Nó chẳng khác gì nhà tù. Ngay đến mặt trời, từ lúc bước vào đây, cô chưa từng thấy. Cơ thể ngày càng suy nhược, bây giờ chút sức bình sinh cô cũng chẳng có.
Mạc Hàn lái xe về công ty, anh chẳng hiểu thái độ lúc ấy của mình là gì. Vì sao lại vì cô mà động lòng. Chắc cũng chỉ là do thương hại. Nhưng mà đâu vì chút thương hại ấy mà anh tha cho cô. Lại thêm một kế hoạch mới hiện lên trong đầu anh. Nhấc điện thoại lên gọi cho thư kí riêng:
- Chuẩn bị đi đợi cho cô ta khá hơn thì đưa cô ta đi. - Hiện trên khuôn mặt điển trai của anh là một nụ cười tàn ác.
Liễu Nhiên thì ngược lại với cô. Cô ta có người hầu, có vệ sĩ, cô ta được anh chăm sóc cẩn thận. Muốn gì có đấy. Chỉ sau 3 tuần, sức khỏe nhanh chóc bình phục. Liễu Nhiên ngồi trong phòng bệnh đặc biệt, ngắm nghía đôi mắt mới mà cười ma mị.
" Sở Thanh à Sở Thanh. Đôi mắt này nó vốn không phải dành cho cô. Tôi mới xứng đáng với nó." Cô ta đặt gương xuống rồi đi tới phòng bệnh của Tiểu Thanh.
- Ôi trời. Tôi nhìn thấy gì thế này? Một xác sông ư. Tiểu Thanh Thanh sao cô lại thành ra cái bộ dạng này? - Liễu Nhiên khoanh tay trước ngực nhìn cô đầy châm chọc.
Nhưng đáp lại sự khinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-manh-vun-vo/421649/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.