Sở Thanh lặng im lắng nghe những lời Xuyên Nhãn Lâm nói. Cô đang suy nghĩ về quá khứ, một chuỗi đau lòng mở ra. Hiện tại, tổn thương lại gấp bội... Vậy còn tương lai... Tương lai của cô... Chắc chắn nó sẽ là cay nghiệt nhất.
- Làm thế nào để tôi rời khỏi đây? - Muốn sống thì bây giờ cô chỉ còn cách chạy trốn, trốn đi thật xa, cô đâu thể nào đấu lại được anh, tên ác ma tuyệt tình ấy chỉ cần một cái búng tay là có thể hóa cô thành tro bụi.
- Chuyện này tôi... - Nhãn Lâm vừa nói vừa kiểm tra lại vết mổ cho cô, thì cửa phòng bật mở.
Mạc Hàn bước vào, khuôn mặt lãnh đạm nhìn phía cô, ánh mắt ngày lập tức chứa đầy nộ khì hướng hành động của Xuyên Nhãn Lâm trên người cô không hài lòng.
- Chết tiệt. - Gầm nhẹ một tiếng, Mạc Hàn lao tới giáng lên mặt Nhãn Lâm một đấm đau điếng.
Máu từ khóe miệng cậu chảy xuống. Anh lại túm cổ áo cậu, ném ra phía cửa.
- Biến. - Anh quay sang cô, cô bây giờ thật tiều tụy, đáng thương. Nhưng anh lại đâu thương cô, mạnh bạo bóp lấy cằm cô. - Cô và anh ta quen nhau?
- Ư.... a... Um... Đa... Đau... - Cô khó chịu lắc đầu, cằm bị anh bóp như vỡ vụn. Hết đau đớn này lại tới đau đớn khác từ anh khiến cô quá mệt mỏi.
Thấy hành động quá khích của mình anh thu tay lại nhìn cô hồi lâu. Sao giờ thấy cô như vậy anh lại không vui? Lại có chút gì đó... chua sót.
Ngồi xuống bên giường bệnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-manh-vun-vo/421650/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.