2☆
Thì ra thứ được nuôi trong những cái vại kia chính là con người.
"Là nhộng người đấy!" Mengrai thì thào với tôi.
Đám du khách hưng phấn rú lên ầm ĩ, chụp ảnh, quay phim lia lịa, trên những bộ mặt lộ ra vẻ bừng lên vẻ cuồng nhiệt tàn nhẫn.
Ánh mắt tôi bị hút chặt vào mớ đầu người vừa nhô ra khỏi vại, cảm giác sợ hãi và ghê tởm dữ dội khiến tôi chết sững, quên cả di chuyển ánh nhìn.
Những con người kia ( nếu họ vãn có thể được gọi là người) đầu trọc lốc, ướt nhem nhép, từ trên trán tiết ra thứ chất lỏng vàng quạch chảy xuôi xuống cổ vào trong vại, mí mắt lõm sâu vào hốc mắt, con mắt bên trong chắc đã bị móc mất rồi, tai là hai cục thịt đỏ bầm, mũi chỉ còn trơ lại hai lỗ thủng đen ngòm, ầng ậc rỉ nước, miệng bị khâu kín bằng những mũi kim chỉ hỗn loạn, liên tục phát ra những tiếng "xì xì".
Tôi còn nhìn thấy rõ rành rành cái đầu người nhô lên trong cái vại nhỏ nhất, bé hơn rất nhiều so với đầu người trưởng thành, da đầu còn giật lên khe khẽ. Kiến thức y học mách bảo cho tôi đây là đầu của một đứa bé chưa đầy một tuổi.
Trong lòng tôi dâng trào căm phẫn: "Chuyện gì thế này?"
"Vừa nãy tôi bảo anh rồi, xem thì đừng có hối hận." Mengrai khinh vỉ nhìn đám du khách đang cười nói ồn ào. "Những con người kia được nuôi bằng nước xác. Đương nhiên với tiền đề là chúng ta vẫn có thể gọi họ là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-mien-linh-di-tap-1-thai-lan/1812492/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.