Sóng biển rì rầm vỗ vào chân tôi, mát lạnh. Tôi ngồi nghịch cát, không để tâm đến bộ đồ màu trắng đến giờ bị hòa lẫn cát và nước. Phát đứng sau lưng tôi, vẻ mặt cậu trầm ngâm không nói. Tôi biết cậu ấy đang tức giận.
Từ lúc đến đây cậu ấy không nói một lời nào, tôi cũng mặc kệ.
Phủi phủi cát trên người đứng dậy, gió biển thối vào người bỏng rát. Nhìn lại mới thấy da bị đỏ lên một vùng dưới chân, thì ra là cậu ấy đứng chắn nắng cho tôi nên tay và cổ không cảm thấy gì.
Tôi mỉm cười, thì ra trong tìm thức cậu ấy đã ăn sâu một loại gọi là bảo vệ, cậu ấy sẽ không tự chủ được mà bảo vệ cho tôi, không tự chủ được quan tâm đến tôi. Đó chỉ là một thói quen hình thành sau bao tháng năm tôi bám víu sau lưng cậu.
Tôi đứng dậy, cát duới chân vì sóng dạt lúng xuống làm tôi lảo đảo. Phát chụp được tay tôi giúp tôi đứng vững.
“Sao một mình chạy tới đây, có biết ở nhà ai cũnglo lắng hay không hả?”
“Không có việc gì thì tìm tôi làm gì? Không phải phẫu thuật là xong sao? Không phải cứ bỏ hết tất cả là yên sao? Không phải xong rồi cậu muốn làm gì thì làm sao?” Tôi vênh mặt với cậu ấy.
“Cậu không làm người ta bớt lo được hả? Nói gì lung tung vậy?”
“Tôi không cần cậu quan tâm, đi đi, tôi không cần, không cần. Sự thương hại của cậu vĩnh viễn tôi không cần, cậu nghe rõ chưa? Đi đi!” Tôi hét lên. Đôi chân bỏng rát vì nước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-mua-hoa-mai-no/290309/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.