“Anh nhìn em như vậy làm gì?” Tôi ngồi nghịch nghịch mấy cây hoa hải đằng phía trước khuôn viên bệnh viện, Thành ngồi cạnh tôi vào một buổi chiều đầy nắng.
Không khí mùa xuân vẫn còn quanh quẩn trên khắp các con đường. Nắng vẫn còn vàng hoe, ấm áp. Từng đàn chim bay lượn trên không trung tạo ra hình chữ V trên nền trời xanh thẳm. Gió thổi lùa qua mấy tán cây, trước mấy lối đi vẫn còn tấp nập người qua lại, những đứa bé chơi đùa, người già chống gậy, những người công nhân lao dọn vệ sinh. Mọi người ai nấy cũng bận rộn với cuộc sống của riêng mình.
“Em biết chuyện gì rồi phải không?” Thành hỏi.
“Em thì biết gì chứ?” Tôi cười cay đắng, nụ cười này so với khóc còn tệ hơn. Không phải anh không biết, tôi biết chắc là anh biết, nhưng anh vẫn muốn hỏi cho đến khi tôi nguyện ý nói ra. Thành là như vậy. Lúc nào anh cũng bày ra trước mặt tôi một dạng không đổi, dịu dàng và thấu hiểu.
“Em đừng lừa anh, khả năng của em không tới.”
Tôi nghểnh cổ phùng má với anh: “Anh biết rồi còn chạy đi hỏi em làm gì, phí công!”
Nói xong tôi phun phì bông hải đằng trong miệng ra. Anh trợn mắt nhìn tôi: “Em ngậm lung tung thứ gì trong miệng đó? Có biết bẩn không? Có biết nguy hiểm không?”
“Không có gì, chỉ là cọng cỏ thôi, loại này còn là thuốc quý nha. Anh không biết đâu. Ha ha.”
Tôi cười gượng gạo, thật tình chỉ biết loài hoa này được ví như thần hộ mệnh của những bệnh nhân ung thư máu và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-mua-hoa-mai-no/290311/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.