Lúc này tiếng chuông nghỉ ngơi vang lên, Tạ Tinh Lan nói: "Thời gian ngủ trưa hết rồi, tôi phải quay về."
Giang Qua nhẹ nhàng ừ một tiếng: "Vậy, tôi đi đây."
Tạ Tinh Lan nghĩ ngợi, gọi nó lại: "Khoan đã, cậu đừng về một mình, tôi đi tìm cô giáo nói một chút, cho cậu đi vào."
Trên đường đều là xe cộ qua lại, Tạ Tinh Lan cũng không biết Giang Qua một mình tìm tới đây như thế nào, lại để cho nó tự về quá nguy hiểm.
Lực hành động của Tạ Tinh Lan siêu mạnh, quay đầu đi tìm giáo viên ngay.
Giáo viên mầm non tính tình dịu dàng lại dễ nói chuyện, Tạ Tinh Lan mở to mắt giả ngây thơ làm nũng, giáo viên liền đồng ý, bảo gác cổng cho Giang Qua đi vào.
Tạ Tinh Lan chủ động chạy tới đẩy xe lăn.
Cậu còn nhỏ, sức lực cũng nhỏ, đẩy hơi khó nhọc, Giang Qua lo lắng: "Không cần, tôi tự biết, cậu không cần đẩy, không cần đẩy."
Giáo viên tiến liên giúp đỡ, cười một tiếng: "Quan hệ của hai em tốt nhỉ, bạn nhỏ, em tên là gì?"
Giang Qua thấp giọng nói tên.
"Lát nữa cùng chơi trò chơi nhỏ với mọi người được không?"
Giang Qua há miệng, không nói gì.
Đến dưới bậc thang, giáo viên nâng xe lăn đặt trên lối đi của cầu thang, một đám trẻ con đang tò mò nhìn về phía bên này, cả đám đều nhìn chăm chăm vào bắp chân của Giang Qua.
Ngón tay nắm góc áo của Giang Qua hơi siết lại, cơ thể có phần cứng ngắc.
Nó giống như động vật cho người thưởng thức, phơi bày dưới tầm mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-nam-thang-toi-boi-duong-ba-tong/818163/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.