Fan Kế Phán tụ tập đến xem phim dìu nhau đi ra rạp, không phải họ sợ, mà là bây giờ quá muộn rồi, sau khi xem hết phim thì mất nhiều sức lực rồi.
“Lúc tôi xem phim, có hét không?” Một người hâm mộ hỏi.
“Không có đâu, tôi không nghe thấy.” Một người khác trả lời.
“Ừ, vậy chúng ta rất dũng cảm.” Một đám người cổ vũ cho mình.
Lão Thái mua vé thất bại nghe thấy lời họ nói: “...”
Đám người này đâu có không hét, mà là mỗi lần đều cùng hét, cộng thêm hiệu ứng quần thể, dường như mỗi người đều không nghe thấy tiếng hét của mình, chỉ nghe thấy tiếng của người khác.
Lời nói của mấy bạn fan khiến Lão Thái chú ý đến một chuyện— tiêu chuẩn của bộ phim này.
Lúc đạo diễn quay phim, hình như rất hiểu giới hạn có thể chịu đựng của con người bình thường, mỗi một tình tiết đáng sợ trong phim cắt đúng ở một trình độ khiến người ta cảm thấy sợ hãi, kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhưng lại chịu đựng nổi.
Hơn nữa cho dù bộ phim kinh khủng thế nào, cũng rất ít dùng tầm nhìn ghê rợn để khiến người xem cảm thấy hoảng sợ, rõ ràng là một bộ phim kinh dị, nhưng phần lớn thời gian gương mặt của diễn viên đều rất đẹp. Nhất là Thích Vãn Liên, mỗi lần hại người đều sẽ lộ ra vẻ mặt vô tội, làm lúc người xem la hét lại không nhịn được bị gương mặt xinh đẹp của diễn viên thu hút, không thể nói là sợ hay yêu thích.
Đa số lúc đáng sợ của phim kinh dị chỉ cần nhắm mắt thì có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-nam-toi-dung-phi-nhan-loai-lam-dien-vien/17379/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.