Chưa từng có một đám cưới nào thực khách vừa tham dự lại vừa nơm nớp lo sợ như thế này. Ai cũng hiểu Bạch Hồ có nhiều kẻ thù đến mức nào. Quả thật nếu có thể gửi thiệp mừng, họ cũng đã gửi rồi, chẳng dại gì mang thân đến đây. Nhưng thế lực của Bạch Hồ đủ lớn để không ai muốn làm phật ý.
Mặc dù dàn nhạc đang chơi hết sức cao trào nhưng những con người ở đây đều cảm thấy căng thẳng như ngồi trong căn phòng có cài đặt bom.
Có lẽ người thản nhiên nhất là Winner.
Ngồi bên ngoài cửa, cô tham lam giành thêm một chiếc ghế để gác chân, nhàn rỗi hút thuốc. Bên cạnh Winer, Đăng chăm chú quan sát nét mặt cô, một ly cũng không rời mắt. Anh tìm thấy cô từ trong phòng cô dâu đi ra, trên mặt còn giữ nguyên nụ cười ma quái và ánh mắt khát máu.
Winner có lý do gì mà đến phòng cô dâu?
Nét mặt đó là sao?
Không lẽ cô yêu Vương và đến chúc phúc?
Không giống lắm!
Không lẽ cô đến đe dọa?
Trông khá hợp lý.
Nhưng bây giờ nhìn cô lại hoàn toàn thảnh thơi, không có chút đau lòng hay tức tối.
Là anh nghĩ quá nhiều hay cô che giấu quá giỏi?
Đầu Đăng quay mòng mòng với hàng tá câu hỏi không lời giải.
“Em ổn chứ?” - Nhìn Winner bằng ánh mắt dò xét, Đăng khẽ hỏi.
“Hơi đói một chút.” - Cô không nhìn anh, mắt vẫn chăm chú nhìn ra cầu thang dẫn lên sảnh.
“Ngoài ra không còn gì?” - Đăng có vẻ không tin.
“Có chút buồn ngủ.” - Winner vươn người uể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-ngay-doi-nang/608005/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.