Khi Winner vào phòng, Kim đang đứng bên tủ đồ xoay xoay ướm ướm từng bộ váy, gương mặt ẩn hiện niềm vui của những con người đang yêu.
Nhìn vẻ mặt ngây thơ non nớt lúc này, Winner chợt cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi sợ. Cô đã sớm biết con người là loài động vật tàn nhẫn bậc nhất, chỉ là không biết rốt cuộc một người có bao nhiêu lớp mặt nạ.
Nhìn thấy Winner, Kim quay qua cười thật tươi, sau đó nụ cười ngưng lại, ánh mắt có gì đó lướt qua không kịp nắm bắt.
"Trán chị sao vậy?" – Kim nhăn mặt hỏi khi thấy miếng gạc trắng chễm chệ trên trán Winner.
"Một tai nạn nhỏ." – Vẫn ngữ điệu nhàn nhạt, Winner trả lời, cố che đi sự chán ghét.
"Có đau lắm không?" – Kim đi đến, có ý muốn chạm tay vô vết thương.
Nhưng tay con bé bị Winner cản lại rồi gạt ra, động tác có chút dùng quá lực, cả lời nói cũng mang tính nhát gừng: "Đừng."
"Chị sao vậy?" – Ánh mắt Kim lập tức trở nên trân trối, nhìn Winner đầy ngỡ ngàng.
"À, em đụng vô chị sẽ đau. Hết thuốc tê rồi." – Winner nở một nụ cười ngốc nghếch che giấu tất cả suy nghĩ.
Là lo lắng cho cô sao? Tại sao không có công mà vẫn có những con người tình nguyện hóa thân vào các vai diễn? Giả vờ tốt bụng với cô để làm gì?
Thật không may, cô đã lỡ phá hỏng vai diễn hoàn hảo khi gặp đứa con gái ấy. Chính là đứa đầu xỏ trong vụ quấy rối hôm sinh nhật Kim. Khi cô nhìn thấy, con bé ấy đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-ngay-doi-nang/608045/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.