“Lão Lục… Lục Du!”
Lão Trương nhìn theo tầm mắt của Lục Du lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Chính là bộ dạng xuất thần của Lục Du kia thật sự khiến người ta có chút hoảng hốt. Lão Trương lập tức moi từ trong túi ra hai tờ tiền nhăn nhúm lấy tay vuốt phẳng, một tờ để trên đùi mình, một tờ ném vào tay Lục Du.
Lục Du lấy lại tinh thần, nhìn tờ tiền xanh trong tay, có chút cảm thấy không biết phải nói gì: “Ông có ý gì đây?”
Lão Trương chỉa chỉa hình người trên tờ tiền, thần thần bí bí nói: “Cậu không biết đâu, người lãnh đạo đều có quang huy rực rỡ, hoàn toàn có thể dùng để trừ tà ma bảo bình an. Bây giờ cậu còn nhìn thấy cái gì không?”
Lục Du lắc đầu, nhìn lại trong xe giờ chỉ còn ba cái bóng.
Có thể vừa rồi thật sự là hoa mắt thôi.
Chiếc xe phóng như bay trên đường quốc lộ đêm, Lục Du quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh đêm mà ngẩn người.
Lão Trương thấy sắc mặt Lục Du không tốt cũng không dám nói thêm gì nữa, lão rút một cái chăn vứt qua cho Lục Du: “Cậu mệt cả ngày rồi, ngủ chút đi.”
Lục Du tung cái chăn ra quấn lên người, tựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Chờ đến khi rời khỏi nơi quỷ quái này, mọt thứ đều sẽ khôi phục lại bình thường thôi.
Ba người Lục Du dừng lại tại Tây Bắc vài ngày, không dám lập tức rời đi.
Thẩm gia có tiền có quyền, không chừng đang dàn trận tại nhà ga hoặc sân bay chờ bắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-ngay-lao-cong-minh-hon-bat-toi-dao-mo/1219581/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.