Khi một mình trong bệnh viện nhiều lúc khiến tôi suy nghĩ vu vơ rất nhiều chuyện, và cũng nhớ lại rất nhiều chuyện hồi xưa. Sự cô đơn của thời thơ ấu, sự liều lĩnh của tuổi trẻ và khoảnh khắc từng phút từng giây bên Lưu Khải. Người nghĩ đến nhiều nhất đương nhiên là tên Trương Nhuệ rồi. Tự mình cũng cảm thấy quái lạ, trái tim của con người đúng là chỉ có thể yêu một người hay sao? Không biết có đúng không, ngược lại tôi lại không phải vậy. Tôi hiểu rất rõ Lưu Khải và Trương Nhuệ chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng tôi. Nhưng tôi không thể không thừa nhận rằng, người mà tôi yêu nhất cho đến giờ phút này vẫn là Lưu Khải. Nếu anh chịu khiên nhẫn thêm một thời gian, biết đâu tôi lại mềm lòng và không chút do dự sẽ quay về với anh. Còn Trương Nhuệ, có lẽ vì Lưu Khải đột nhiên bỏ mặc tôi, khiến tôi hụt hẫng nên tôi mới yêu hắn. Tình yêu này có lẽ không phải là thật nhưng hắn lại là người xuất hiện đúng ngay lúc tôi đau khổ tột cùng. Cá tính của hắn, tác phong kì quái của hắn tôi nhất thời không thể khống chế và đã bị cuốn hút vào cuộc. Mặc kệ! cứ để thời gian trả lời và một lúc nào đó khi người yêu hắn xuất hiện, có lẽ tình cảm tôi dành cho hắn cũng sẽ phai nhạt phai dần!
Ba đến thăm tôi, thấy vẻ lo lắng của ông, trong lòng tôi lại dâng trào cảm giác xót xa. Trên thế gian này, khi tôi bị bệnh, người đầu tiên quan tâm và lo lắng cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-ngay-thang-yeu-tham/2613120/quyen-1-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.