Tôi luôn có cảm giác tiếc nuối đối với mùa đông Hà Nội và những cơn mưa đặc trưng giữa thời tiết ấy.
Mưa mùa đông đường hoàng xảy đến theo cái lí riêng của mưa mùa đông. bởi lẽ, những ngày Hà Nội chìm ngập trong giá rét, đất trời luôn khao khát một cơn mưa nồng ấm đủ để xua đi cái khô lạnh phủ trên những rặng cây khô héo.
Đối với tôi, những cơn mưa mùa đông đặc biệt rét mướt hơn mỗi khi đổ dài trên con phố cổ.
Mưa về ! tôi nằm liệt trong căn phòng cổ kính của năm tháng, nghe ngoài cửa gió đập mưa sa.
Cánh cửa sổ vốn không khép lại, để một vài hạt mưa nhỏ li ti theo gió cuốn qua song cửa, làm nhiệt độ trong phòng giảm xuống đột ngột. Khí lạnh làm tôi rùng mình trong đống chăn ấm áp.
Ngoài kia, những hạt mưa từ trên bầu trời trút xuống,chảy thành dòng trên mái ngói rồi rơi cả vào thềm đá xanh trước hiên nhà,bắn lên thành những hình bóng nước mờ ảo lung linh.
Trong cảnh sắc thê lương ấy,không hiểu từ đâu đưa lên tiếng thở dài.
Bên khung cửa sổ đột nhiên nổi lên bóng hình người phụ nữ tuyệt sắc.
"Má Nuôi,trời lạnh quá!"
Người phụ nữ này là người duy nhất trên thế gian coi trọng và cưu mang tôi,được tôi gọi 1 tiếng Má Nuôi đầy thành kính.
Nhưng lúc này bà không bận tâm trả lời. Vẫn y 1 bộ dáng, Má Nuôi hướng mặt trông ra phía cửa.
Má đứng cạnh bàn, sắc mặt mệt mỏi, đêm đã khuya, nhưng bà lại chẳng hề muốn ngủ. Gió bên ngoài vẫn không ngừng thổi, đập vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-nguoi-nhu-chung-ta/2073718/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.