Ngày tôi chuyển ra ngoài, bố tôi biến mất lặng lẽ từ buổi sáng. Tôi có phần hơi ngạc nhiên khi bản thân không hề có phản ứng tiêu cực nào. Tất cả tĩnh lặng giống như bên trong một cái chai bị nút kín. Loại chai thủy tinh màu xanh vẫn được dùng để đựng sữa đậu nành. Không hiểu sao hình ảnh cái chai thủy tinh rỗng được nút kín lại chạy ngang qua đầu óc. Điều ấy làm tôi tự cười cợt với ý nghĩ của mình khi đang rửa mặt trong nhà tắm.
Sáng, khoảng tám giờ, tôi tự làm cho mình bữa sáng đơn giản dưới bếp. Vài lát bánh mì với hai quả trứng trong tủ lạnh. Căn nhà yên lặng êm ả. Âm thanh xèo xèo của trứng rán trong chảo đem lại cho tôi cảm giác khá thoải mái. Không việc gì phải căng thẳng cả. Tôi tự nhủ.
Thằng em tôi có lẽ vẫn ngủ lăn lộn trong phòng riêng. Nó có vẻ không mấy quan tâm đến quyết định động trời của tôi. Trong thế giới cô đơn của nó, việc thỉnh thoảng đột nhiên muốn bỏ nhà ra đi không phải là chuyện lạ. Cũng chẳng nên đánh thức nó dậy để nhờ vả làm gì. Tôi nghĩ thầm, xúc trứng ra đĩa. Khi ăn đến lát bánh mì thứ hai, một lát bánh mì được phết bơ dày uỵch và hai thìa đường phủ lên trên lớp bơ, điện thoại đổ chuông. Tôi đấu tranh với sự lưỡng lự của mình trong vài giây, miễn cưỡng bỏ lát bánh mì đầy bơ ngon lành xuống đĩa, lê lên tầng hai.
- Tao rủ mấy đứa bạn qua giúp nhé.
Tee - người bạn gái tôi chuyển đến ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-nguoi-tinh-co-don-ky-la-cua-toi/2281600/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.