Tee đứng quay lưng lại với cánh cửa. Mái tóc nhuộm vàng của cô dài hơn trước. Chân tóc màu đen đã lộ ra. Cô mặc cái áo len màu nâu sáng. Một trong những cái áo ưa thích của cả hai. Tối qua, khi dọn dẹp lại tủ quần áo, tôi vẫn còn thấy nó nằm gọn gàng trong ngăn kéo.
Tôi dừng lại ở ngưỡng cửa. Cô đứng yên, gần như bất động. Tôi thấy yên tâm khi cảm nhận được hơi thở phập phồng của cô sau lớp áo len. Yên lặng phủ kín căn phòng, vươn những ngón tay lên đôi môi tôi. Tôi thấy lòng bình yên lạ lùng. Bao nhiêu dằn vặt, hoài nghi đều biến mất. Khi đã bước qua con đường phủ kín mây ấy, tới đây, những điều đó không còn choán lấy tâm trí tôi nữa.
- Tao xin lỗi. Tee nói, khi biến mất không lý do như thế.
Giọng nói của Tee. Nó nhẹ và mỏng tang.
- Tao đã bỏ mặc mày.
Tôi trả lời. Không biết bộ phận nào trong não đã xử lý câu trả lời ấy.
- Mày đâu thể làm gì khác.
Tee lặp lại lời Madame J.
Chúng tôi im lặng. Tee vẫn đứng quay lưng lại phía cửa. Tôi không dám gọi cô quay lại.
Có thể tôi sẽ lại phải nhìn thấy một khuôn mặt khác.
Một khuôn mặt không phải của Tee.
- Tao xin lỗi.
Tôi nói. Tôi chẳng thể tìm được từ nào khác để nói với Tee. Tất cả nhòe đi, dồn cục lại nơi cổ họng.
Tôi tiến về phía Tee. Một vài bước.
- Đừng lại gần đây. Tee nói, vẫn không quay lại. Nếu mày tới gần, có thể căn phòng này sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-nguoi-tinh-co-don-ky-la-cua-toi/2281682/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.