Sau này nhớ lại chuyện đã xảy ra, Tần Chiêu Chiêu có cảm giác khi đó hẳn mình đã hóa điên thật. Lúc lăm lăm con dao trong tay lao về phía Lâm Sâm, trong đầu cô chỉ có duy nhất một ý niệm: Khinh người quá lắm, lần này tôi liều mạng với cậu. Cô quên hết mọi chuyện, bất chấp hậu quả; nếu không phải Kiều Mục và cán bộ lớp xông vào cản cô lại, không biết cô còn điên cuồng tới mức nào nữa.
Chính Kiều Mục là người giúp cô tỉnh táo lại, cậu và lớp trưởng thay phiên nhau nắm chặt tay cô, cố gắng an ủi để cô yên lòng: “Tần Chiêu Chiêu, không nên xúc động như vậy, mình tin cậu không phải kẻ cắp mà. Là Lâm Sâm cố tình đổ oan cho cậu thôi.”
Tần Chiêu Chiêu lại òa khóc, nước mắt ướt mặt, nức nở không thành tiếng. Kiều Mục tin tưởng cô, cậu ấy tin tưởng cô, với cô như vậy cũng đủ rồi. Cô không sợ cả thế giới này gọi mình là con nhỏ ăn trộm, là đồ ăn cắp; chỉ cần cậu không tin, thì bao nhiêu lạnh nhạt, chế giễu của người đời với cô đều chẳng đáng gì.
Thực tế, không chỉ một mình Kiều Mục tin tưởng cô, giáo viên chủ nhiệm cũng tin cô. Xưa nay cô vẫn luôn tỏ ra là người thành thật, an phận còn Lâm Sâm vốn nổi tiếng là học sinh cá biệt, chuyên kiếm cớ gây sự. Vì thế trong mắt giáo viên, rõ ràng là Lâm Sâm đang giở trò, kiếm chuyện để bắt nạt các bạn nữ. Kết quả, Lâm Sâm bị ban giám hiệu nghiêm khắc xử lý, còn cô thì chẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-thang-nam-ho-phach/1834624/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.