Lâm Tư Tranh cầm lấy chiếc đũa còn chưa ăn, nhìn Hạ Đình với đôi mắt đỏ hoe, giọt nước mắt đọng trên hàng mi dài.
Hạ Đình thực sự không thể chịu được ánh mắt của nàng, cô cảm thấy có lỗi, giống như cô đã làm sai chuyện gì vậy.
Tôi đã làm gì sai?
Vì mang đồ ăn cho cậu sao?
"Không ăn?" Hạ Đình liếc nàng một cái, "Nếu không ăn, tôi đem ném đi".
"Đừng!" Lâm Tư Tranh sợ hãi, ôm hộp cơm vào lòng.
Hạ Đình nhìn nàng không chút lưu tình.
Lâm Tư Tranh cầm lấy chiếc đũa, cẩn thận nhìn Hạ Đình, không vội ăn cá, ngược lại rụt rè vươn tay nắm lấy dây đeo túi xách của cô.
Hạ Đình: "Cậu làm sao vậy? Không kéo cái gì đều cảm thấy không thoải mái sao?"
"... Tớ sợ cậu chạy mất." Lâm Tư Tranh nở nụ cười vừa lòng "Sau này cùng nhau về nhà đi?"
"Không." Hạ Đình hoàn toàn cự tuyệt nàng, vừa định mang cặp đi về, cô nhìn thấy Lâm Tư Tranh rũ mắt xuống, một giọt lệ xẹt qua khóe mắt.
Đến đây thì cảm giác cáu kỉnh lại ập đến.
Nước mắt không phải là kẻ thù không đội trời chung của cô sao?
Hạ Đình cảm thấy mấy ngày nay cô thật tốt không giống với cô, nói: "... vậy cùng nhau đi tới cổng trường."
Chết tiệt, đây là những gì mình nói sao?
Đây có phải là con người của mình không? Không giống một chút nào?
Hai mắt Lâm Tư Tranh đột nhiên sáng lên, khoé mắt cong thành hình lưỡi liềm xinh đẹp.
... Được rồi, cứ coi tên mọt sách này như một vị bồ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-vi-sao-trong-vong-tay-toi/1412781/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.