Khi Hạ Đình nói, có lý do gì để học sinh trường cấp ba số 1 không lắng nghe? Tất nhiên là không có! Ai cũng không dám chọc tức Hạ Đình, đành phải nhìn nhân viên phòng bi-a thu dọn mà kinh hãi ngồi xuống.
Hứa Diệc Hàm lúc này đã trở thành một lão sư nhỏ, đờ đẫn nhìn những học sinh ngồi trước mặt mình, ngay cả vẻ mặt của những học sinh này cũng không vui lắm.
Lâm Tư Tranh bước vào, theo sau là Trương Chu.
Hạ Đình thản nhiên nói: "Tại sao cậu lại ở chỗ này?"
Trương Chu: "..."
Cô có nhìn lầm không? Các học sinh trong phòng bi-a đang nghe Hứa Diệc Hàm dạy học? ? ?
Lâm Tư Tranh mỉm cười, chạy đến bên người Hạ Đình: "Diệc Hàm mời tớ đến xem việc học của cậu như thế nào."
Hạ Đình nghiêm túc gật đầu; “Không sao.” Được lắm, hóa ra là Hứa Diệc Hàm gọi cho nàng, Hạ Đình nhớ chuyện này.
Hứa Diệc Hàm rùng mình một cái, không biết tại sao trong lòng đột nhiên lạnh lẽo, nhưng ngay sau đó ánh mắt hiếu kỳ của đám học sinh này đã khơi dậy cảm giác trách nhiệm trong lòng Hứa Diệc Hàm.
Thật là cảm động a! Mọi người thậm chí còn không chơi nữa, bọn họ đang học trong phòng bi-a!
Sau này, ai nói với cô người đến hội trường bi-a là học sinh hư thì Hứa Diệc Hàm sẽ không bao giờ tin nữa!
Mọi người ngồi thành hàng, khéo léo đặt tay lên chân.
Hạ Đình ngồi ở trước mặt, sợ hãi không dám động đậy.
Lâm Tư Tranh tìm vị trí bên cạnh ngồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-vi-sao-trong-vong-tay-toi/1412849/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.