Đỗ Nhược đẩy cửa phòng nghỉ số 1 ra liền thấy Cảnh Minh đeo tai nghe chụp đầu màu đỏ, mặc áo hoodie màu đen, quần jeans rách, ngồi thu lu trên sô pha chơi game, miệng nhai kẹo cao su nhóp nhép. Cả căn phòng nghỉ yên tĩnh rộng lớn chỉ có mỗi mình cậu.
Cô khẽ khàng đóng cửa lại rồi đứng vào một góc, do dự có nên quấy rầy cậu chơi game không. Cậu thoáng thấy được liền ngước mắt nhìn cô bảo: "Ngồi đi."
"Ờ." Cô ngồi xuống đầu bên này sô pha, cậu tiếp tục chơi game.
Bấy giờ cô mới nhìn thấy con robot nhỏ mở to đôi mắt sáng rực, nằm lặng im cạnh chân cậu. Cô rảnh rỗi không có việc gì làm bèn lật quyển sách ảnh khi nãy ra xem, đang nghiền ngẫm thì Cảnh Minh nhẹ nhàng cất lời: "Xem trang cuối."
"Hả?" Cô ngơ ngác ngẩng đầu.
"Trang cuối." Cậu đã chơi xong, cởi tai nghe ra, ném điện thoại di động vào túi giấy.
"À." Đỗ Nhược lật đến trang cuối, thấy khá nhiều trích dẫn thông tin tài liệu lịch sử và các lĩnh vực tiên phong, về nhà có thể dựa theo đó lên mạng tìm tòi thêm, thậm chí có quyển còn cho sẵn đường dẫn chương trình học nữa. Thế này khác gì kho báu đâu cơ chứ!
Cảnh Minh đứng dậy, cầm lấy điều khiển trên bàn trà: "Đi thôi."
"Ừ." Đỗ Nhược vội bỏ sách vào cặp, đứng dậy nối bước theo sau, chợt nghe tiếng máy móc chạy ro ro, thì ra con robot cũng ngoan ngoãn đi theo chân Cảnh Minh.
Thấy cậu nhìn mình với vẻ lạ lùng, cô mới vỡ lẽ, khi nãy cậu nói chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhuoc-xuan-va-canh-minh/1552569/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.