Kể từ ngày gia nhập Prime, năng lực của Đỗ Nhược bỗng tăng vọt. Hôm đó, thấy Khưu Vũ Thần làm bài tập trong phòng, cô thuận miệng thảo luận với cô nàng vài câu.
Khưu Vũ Thần khiếp sợ không thôi: "Sao cậu biết?"
"Hà Vọng chỉ mình."
Trong nhóm thật sự có quá nhiều cao thủ, mỗi người đều có thể trở thành thầy của cô. Tạm không nói đến người khác, riêng Cảnh Minh thôi đã đủ cho cô theo học rất nhiều rồi. Khoảng thời gian này làm việc chung với cậu, cô mới chính thức hiểu được ý nghĩa của hai chữ "thiên tài". Cậu biết hết những ngành học liên quan đến robot, không những thế, còn tinh thông vô cùng, suy nghĩ rất sáng tạo, luôn đưa ra điểm đột phá cho mỗi tổ. Phạm vi kiến thức đan xen giữa các tổ cậu cũng thành thạo, thậm chí có thể đề ra sách lược tác chiến.
Bởi vì tín hiệu xuất của hệ thống cảm biến và tín hiệu thu của hệ thống điều khiển phải kết nối với nhau nên hầu như mỗi ngày, Đỗ Nhược đều phải trao đổi, bàn bạc với Cảnh Minh về hình thức tín hiệu. Những hướng dẫn mấu chốt của cậu luôn giúp cô sáng tỏ, thông suốt rất nhiều vấn đề.
Song không phải cô chỉ có vào mà không có ra. Cuối tháng, cô mang bản cải tiến hệ thống cảm biến đến nộp cho Cảnh Minh: "Big Boss, hệ thống cảm biến "giảm béo" thành công rồi."
Khi ấy, Cảnh Minh đang ngồi trước máy tính nối các lập trình lại, thuận miệng nói "Tốt" mà không hề nhìn cô lấy một lần. Đỗ Nhược đứng bên cạnh không nhúc nhích.
Cảnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhuoc-xuan-va-canh-minh/1552621/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.