Câu hỏi này, giống như một sợi chỉ bị xoắn theo năm tháng, khâu lại thời gian vắng bóng của bọn họ một cách dễ dàng.
Tuyết còn đang rơi, càng lúc càng lớn.
Trâu Dụ đứng ở đầu gió, phía sạu là nhiệt độ ấm áp, còn phía trước là cái lạnh thấu xương, ấm áp và lạnh lẽo luân phiên nhau, làm cho cô cảm thấy xung quanh mình toàn là sương mù, khiến cho đôi mắt đau nhức một cách không giải thích được.
Đôi tai đột nhiên cảm thấy, âm thanh xung quanh tai bỗng trở nên mơ hồ.
Âm thanh bên ngoài bỗng nhiên bị chặn đứng, câu “Đã qua nhiều năm như vậy….” kia của anh cứ văng vẳng bên tai cô.
Giống như được lên dây cót, một lần rồi lại một lần.
Vòng tuần hoàn không biết lập lại bao nhiêu lần, hình ảnh trước mắt bắt đầu thay đổi.
Cửa xe bị đẩy ra, một đôi giày đen không dính hạt bụi nào đạp lên tuyết, tạo thành một bức tranh tương phản mãnh liệt.
Người bước xuống xe, che một cây dù Luân Đôn, trong cơn tuyết đầu mùa ở thành phố Kinh Khê, từng bước từng bước mà tới gần cô.
Tây trang màu đen, kết hợp với áo khoác cùng màu bên ngoài, làm cho anh trở nên cao lớn, khí chất bất phàm.
Trâu Dụ cứ đứng tại chỗ như vậy, nhìn anh.
Tình cảnh này, rất giống câu, “Anh ấy bước ra từ trong ánh trăng và tuyết trắng.”
Mỗi một bước đi, đều giống như là nắm chặt trái tim của cô, từng bước đi sâu vào.
Đúng vậy, đã qua nhiều năm như vậy.
Thiếu niên trước kia, đã bị năm tháng mài giũa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhuong/307325/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.