Quả nhiên là người bệnh sẽ dễ cảm động! Lục Ngạn Diễm nghĩ, nếu không thì tại sao hắn tự nhiên cảm thấy người phụ nữ càng nhìn càng thuận mắt đến vậy.
Đúng rôi, nhất định là do tâm lý hắn lúc này cực kỳ yếu ớt!
Lục Dung Nhan lúc này đang mải mê sự nghiệp nấu ăn nên không biết hắn đang ngắm nhìn mình, càng không biết Lục Đại viện trưởng lúc này trong lòng lại suy nghĩ đủ thứ như vậy.
Nửa tiếng sau, canh và cháo đã hầm xong, cô hướng về đại sảnh hô to: “Lục đại viện trưởng, ăn sáng thôi.”
Đưa tay nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ, thêm chút nữa là ăn trưa luôn rồi.
Lục Ngạn Diễm rề rề đứng lên đi vào phòng ăn. Khi hắn ngồi vào bàn thì cơm canh đã bày biện xong xuôi.
“Thử đi, xem hương vị thế nào?”
Lục Dung Nhan mặt đầy chờ mong nhìn Lục Ngạn Diễm ở đối diện. Cô không dọn chén cho mình, thậm chí tạp dề vẫn chưa cởi, trên mặt nhàn nhạt ý cười mong đợi.
Lục Ngạn Diễm liếc nhìn cô, “Em không ăn à?”
“Em ăn sáng ở viện rồi, còn chưa đói! Em sẽ ăn sau.”
Lục Ngạn Diễm gật gật đầu, không nói gì, lấy cái muỗng, uống một ngụm canh, Lục Dung Nhan nhắc nhở hắn: “Cẩn thận coi chừng nóng, ăn thế nào?”
“Miễn miễn cưỡng cưỡng đi!”
Lục Ngạn Diễm cố ý lãnh lãnh đạm đạm. Kỳ thật, thật thà mà nói thì hương vị rất không tồi, ít nhất, tốt hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều.
“Chỉ là miễn miễn cưỡng cưỡng?”
Lục Dung Nhan tựa hồ không hài lòng, “Để em thử.”
Vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/niem-niem-hon-tinh/1936182/chuong-782.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.