Ánh mắt Cố Cẩn Ngôn có phần nóng rực, Tần Diên Vỹ lại không hiểu được cảm xúc trong mắt anh, đành phải hỏi:
- ... Tôi phải mang đôi nào đây?
Diên Vỹ cảm thấy rất lúng túng.
Nhưng Cố Cẩn Ngôn vẫn ung dung như cũ, anh lấy đôi dép lê trong tủ giày ra, rồi đặt xuống cạnh chân cô.
- Nhà tôi không có dép dành cho con gái.
Diên Vỹ nhìn đôi dép nam trước mặt, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi nói cảm ơn.
Lúc Tần Diên Vỹ vừa đổi giày, bước vào nhà thì bỗng có thứ gì đó nong nóng, dinh dính cọ vào bắp chân cô khiến cô sợ tới mức hét to lên. Trong lúc vô thức, cô đã nhào vào lòng Cố Cẩn Ngôn để né tránh.
- Là thứ gì vậy?
Diên Vỹ sợ tới tái cả mặt.
Ngay cả Cố Cẩn Ngôn cũng vô thức vươn tay ra, ôm Diên Vỹ vào lòng.
Mà động tác của hai người gần như vô thức.
Cố Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn con heo nhỏ đứng dưới chân Diên Vỹ, anh giãn mày rồi trầm giọng nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/niem-niem-hon-tinh/1936792/chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.