Bác sĩ Cổ sửng sốt, Lạc Tang hết nói, có cần nói ái muội như vậy không: “Đây là người bệnh mà tôi đang chăm sóc, phải chăm sóc đến khi anh ta khỏi hẳn mới thôi.”
“Vậy được rồi, chờ cô bận xong lại nói, đến lúc đó tôi gọi cho cô.” Bác sĩ Cổ bừng tỉnh, lại thở phào nhẹ nhõm, thấy Niên Quân Đình không dễ ở chung cho nên bất đắc dĩ gật đầu với Lạc Tang sau đó rời đi.
Niên Quân Đình ý vị thâm trường nhếch môi, liếc xéo cô: “Tên mập mạp này đứng cùng cô thật là xứng đồi, lại nói hai người có tướng vợ chồng lắm nha, đều đeo mắt kính nhà quê, nhưng mỗi ngày làm ở khoa tiết niệu có phải hơi ghê tởm hay không?”
Lạc Tang thường xuyên ra vào bệnh viện, cũng biết chức nghiệp của vị trí bác sĩ này thật ra rất vất vả, nghe được anh ta nói móc như vậy, cô không nhịn được phản bác: “Khoa Tiết niệu nghe qua thì không hay ho nhưng hàng năm có 80% người đều đến khoa tiết niệu, nếu sau này Niên tổng cũng bị bệnh ở phương diện này đến lúc đó ngài cũng phải chịu đựng, ngàn vạn đừng đi xem.”
Niên Quân Đình giận quá hóa cười: “Tôi chỉ nói tên mập mạp kia vài câu, đến nỗi cô phải giữ gìn như vậy sao? Xem cô lòng dạ hẹp hòi chưa kìa.”
“Tôi và bác sĩ Cổ chỉ là bạn bè mà thôi.” Lạc Tang thở dài: “Niên tổng, chúng ta về thôi, tôi còn phải nấu cơm cho ngài.”
“Ờ.” Niên Quân Đình nhìn cô một lát mới đáp ứng.
Lạc Tang đi theo xe lăn thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nien-tien-sinh-cham-cham-yeu-anh/1905057/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.