Yên lặng giúp anh ta mặc quần ngủ vào, lại nhìn “cây tùng” thẳng đứng kia, cô có lòng tốt nói: “Ngài... Như vậy... Không khó chịu sao?”
Đâu chỉ là khó chịu, quả thực là phi thường khó chịu.
Niên Quân Đình nghe vậy nhướn mày, ánh mắt cảnh giác: “Cô muốn làm gì, tôi sẽ không yêu cầu cô”.
“...”.
Vì sao anh ta cứ cảm thấy cô có ý tưởng không an phận với anh ta nhỉ?
Lạc Tang hết nói nổi: “Ý của tôi là... Ngài có cần tôi mang đống tạp chí buổi chiều xem dở qua cho ngài hay không?”
Niên Quân Đình trầm mặt: “Cô có ý gì?”
“Có một số việc dù sao cũng phải tìm cái con đường biểu đạt, như vậy không phải là cách, ngài yên tâm, tôi sẽ không chê cười ngài.” Lạc Tang mỉm cười làm bộ mình hiểu mà.
Niên Quân Đình gắt gao nhìn chằm chằm cô, trên mặt giống bao trùm một tầng sương lạnh, qua vài giây, mới phun ra một chữ: “Cút...”
Lạc Tang giống được giải thoát lập tức bưng chậu nước “Cút”.
Niên Quân Đình nằm cứng đờ ở trên giường, anh ta vừa thống khổ lại bi ai phát hiện chính mình thật sự càng ngày càng khó chịu, chỉ là vừa mới nổi giận với người đàn bà kia cho nên không thể buông mặt mũi.
Lạc Tang đi đổ nước, thấy anh ta thống khổ lại nghẹn đến mức nghiêm trọng, khóe miệng cô hơi cong lên.
Xứng đáng, sĩ diện chết tiệt chỉ khổ thân.
....
Chịu tội một buổi tối, ngày hôm sau rời giường, Niên Quân Đình đeo đôi mắt thâm đen cộng thêm gương mặt giống như lúc nào cũng có thể bạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nien-tien-sinh-cham-cham-yeu-anh/1905063/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.