Đối với những người phàm tục này mà nói, trên tường từ đường viết chữ như thế này là hành vi đại bất kính, nhưng trong mắt nàng lại thấy nóng lên. Bên trong hai chữ này bao hàm biết bao nhiêu thiện ý?
Cổng từ đường đóng chặt, nàng nhẹ nhàng gõ cửa. Bên trong lập tức truyền đến tiếng ho khan kịch liệt, sau đó có người lạnh lùng nói: “ Người nơi này đều mắc bệnh, không muốn xui xẻo thì hãy rời đi”
Nàng ôn hòa nói: “ Ta chính là đại phu chữa bệnh, không sợ dịch tật. Các ngươi mở cửa là được.” những người này bị bệnh mà còn có thể nhớ đến an nguy của người khác, so với đám người trong thôn kia không biết thiện lương hơn bao nhiêu lần.
Đã qua một hồi lâu, cửa mới từ bên trong mở ra, lộ ra bốn năm gương mặt ốm yếu bên trong, nhỏ tuổi nhất chính là đứa bé thoạt nhìn khoản mười ba mười bốn tuổi. Đa số sắc mặt mọi người đỏ hồng, đúng không vững, chỉ có thể ngồi ngay đó,được cái thần trí vẫn coi như thanh tỉnh.
Nàng lập tức làm tận chức của người bác sĩ, hướng người trong thôn hỏi thăm bệnh tình, lấy được câu trả lời, cùng với lời kể của thôn trưởng cũng không khác lắm, nhưng đa số người bệnh đã chuyển đến giai đoạn bệnh thứ hai, bắt đầu ho ra máu rồi, mà trong đám người bệnh này người nặng nhất đã hôn mê bất tỉnh, cũng chính là người đầu tiên nhiễm bệnh. Người này đại khái khoảng hai mươi lăm tuổi, người chỉ còn da bọc xương, sắc mặt ửng hồng, ngẫu nhiên khục khục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ninh-tieu-nhan-ngu-than-luc/2154608/quyen-6-chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.