“Ngu xuẩn!” Đặng Hạo hét to một tiếng vừa tức vừa giận. Thằng bé này là thân thích xa của hắn, giờ bảo hắn ăn nói thế nào với người nhà? “Con gấu này toàn thân chắc nịch, các ngươi cứ đâm nhằm vào con mắt và sườn nó!”
“Mọi người chú ý, con gấu này bị thương ở đùi phải, đấy là điểm yếu nhất!” Thám tử nhảy xuống từ trên cây hồi sáng trầm giọng hét, hắn nhẹ nhàng chạy đi cứ như chân không chạm đất, hiển nhiên hiểu rõ tuyến đường. Mọi người nhìn theo hướng tay hắn chỉ, quả nhiên nhìn thấy chỗ đùi phải con gấu có máu đen chảy ra cuồn cuộn, có điều lông con gấu vốn có màu đen nên trong khoảng thời gian ngắn không ai phát hiện.
Mọi người không khỏi lạnh lòng. Một chân bị thương còn có thể xông vào đoàn xe, nếu nó không bị làm sao thì sao đây?
Nếu biết nhược điểm của nó, vậy thì dễ làm hơn rồi. Viên trận mà thương đội kết này, có hai tầng trong ngoài, vừa gây rối vừa tấn công, đạt được một cái thì lập tức rút về phía sau, đổi cho đồng bạn tầng thứ hai, mà hai tầng trước sau che chở lẫn nhau, rất thích hợp trong việc đối kháng với kẻ địch thân thể to khỏe nhưng tốc độ chậm chạp.
Gấu Bự gầm thét liên tục. Nó tấn công, vồ đánh quá mạnh, không ai dám đến quá gần nó, cho nên dù nó bị thương mấy chỗ nguy hiểm nhưng lại không bị quá nặng. Có lẽ vừa bị Ngôn tiên sinh bắn bị thương lúc trước, con gấu yêu thà rằng bị thương ở chỗ da dày thịt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ninh-tieu-nhan-ngu-than-luc/2155237/quyen-3-chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.