“Không sai.” Hắn không biết bia đỡ đạn là cái gì, chỉ từng nghe nói đến bia bắn tên thôi. Nhưng mà hắn cũng không ngại giáo dục lại, “Bây giờ ngươi vẫn chỉ là một người phàm, tiểu yêu cấp thấp nhất cũng có thể đả thương ngươi. Nhưng ngươi cũng biết, Quyền Thập Phương mới chỉ là tọa hạ đệ tử của chưởng môn Triều Vân Tông, mới chỉ là Trúc Cơ kỳ đỉnh phong mà thôi. Ta mặc dù đã ba vạn năm không xuất thế, nhưng cũng có thể đoán được con đường đi về phía Tây lần này của ngươi trải đầy gai, so với hắn còn nhiều hơn gấp mười lần, yêu quái tu sĩ chỗ nào cũng có, đến lúc đó ngươi một thân một mình, định tự bảo vệ mình như thế nào đây?”
“Tu sĩ?” Tu sĩ không phải con người sao?
“Ngươi đừng tưởng rằng trên đường đi chỉ có mỗi yêu quái mới cản đường ngươi. Lòng người mới là thứ khó đoán, dễ thay đổi nhất, có một số tu sĩ còn hèn hạ bỉ ổi hơn cả yêu quái. Hơn nữa con đường tu tiên gập ghềnh khó đi, khó tránh không có người lại muốn đi con đường bàng môn tà đạo, rơi vào trong tay bọn họ, kết quả có lẽ còn không bằng bị yêu quái ăn thịt.”
Nếu theo lời hắn nói, thì nàng càng đi về phía tây càng chỉ có một con đường chết thôi sao? Lúc này mới chỉ là bước đầu tiên trên con đường đi về phía tây thôi, hơn nữa mới chỉ đi đến huyện Tứ Bình mà nàng suýt nữa đã mất tính mạng. Sau này nàng còn có những ngày an nhàn được sao?
Trường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ninh-tieu-nhan-ngu-than-luc/2155263/quyen-2-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.