Tưởng Thành Duật ngồi trước nôi ngắm hai đứa nhỏ không chớp mắt, trong lúc đó, anh trai có khóc đến tỉnh một lần, anh vội vàng ôm thằng nhỏ sang phòng khác để tránh đánh thức bé Chanh.
Tưởng Thành Duật hôn con trai một cái, nhưng vẫn không dỗ được thằng bé.
Bảo mẫu đón thằng nhỏ vào lòng dỗ dành, sau đó lại kiểm tra tã lót.
Tưởng Thành Duật quay lại phòng sơ sinh, con gái vẫn còn ngủ say. Từ khi vào phòng bệnh đến giờ cũng đã mười tiếng trôi qua, nhưng hai đứa nhỏ chưa từng hé mắt nhìn anh.
Nhắm mắt măm sữa, nhắm mắt gào khóc.
“Mẹ.” Tưởng Thành Duật quay sang nhìn mẹ mình.
Bà Tưởng đang xếp đồ cho bọn trẻ, không thèm ngẩng đầu lên, “Sao?”
Tưởng Thành Duật lại nhìn con gái, cái miệng be bé khe khẽ mở ra nhưng vẫn ngủ ngon lành, “Từ lúc rời khỏi phòng sinh đến giờ, bọn nhỏ có mở mắt không mẹ?”
“Hình như không thì phải.” Bà Tưởng không chắc chắn lắm, vừa nãy bà bận chăm sóc Thẩm Đường, “Mẹ cũng không thấy, hẳn là không. Chẳng phải nãy giờ con vẫn ngồi trước nôi bọn nhỏ sao?”
Cũng bởi vì anh không nhìn thấy hai đứa nhỏ mở mắt nên mới lo.
Tưởng Thành Duật hỏi bà, “Có cần gọi bác sĩ đến kiểm tra không mẹ?”
Bà Tưởng, “Không cần đâu, trẻ con mới sinh đều thế.”
Bình thường thì được rồi, nếu không anh lại thấy lo.
Tưởng Thành Duật nghiêm túc quan sát mọi động tác của con gái, tiếng hít thở nhè nhẹ của bé, cái miệng bé xinh chốc chốc lại mút vào một cái, bàn tay tí hon nắm chặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/niu-giu/417467/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.