CHƯƠNG 20
Uống xong cà phê, Nhiếp Vũ Thịnh vẫn lịch sự tiễn Thư Cầm về đến tận chung cư rồi mới gọi xe về. Thư Cầm vốn đã vào trong đại sảnh, nhưng nghĩ một lát lại ra ngoài, nhân đêm thanh gió mát mà dạo một vòng quanh đó, đoạn gọi cho Thịnh Phương Đình rồi vẫy taxi đến bar. Tới nơi, thấy Thịnh Phương Đình đã đến trước, cô bèn tiến lại chào: “Giám đốc Thịnh!” Thịnh Phương Đình ngẩng lên thấy cô, liền làm bộ ngạc nhiên, cười nói: “Giám đốc Thư có một mình thôi ư?” “Không phải anh cũng một mình sao?” Bấy giờ Thư Cầm mới sực nhớ ra hôm nay Thịnh Phương Đình vừa xuất viện, thật không nên hẹn anh đến bar, trong lòng thầm hối hận nhưng ngoài miệng lại đùa: “Giám đốc Thịnh, vừa ra viện đã lên bar, không sợ dạ dày không chịu nổi sao?” Một mình ở nhà chẳng có việc gì, đành ra ngoài chơi một chút.” Thịnh Phương Đình búng vào chiếc cốc đặt trên bàn. “Tôi uống nước hoa quả thôi. Song nếu có cháo, thật muốn húp một bát quá.” Nghe anh ta nói vậy, Thư Cầm cũng chợt thấy đói. Lúc đến bệnh viện cô chưa ăn tối, lại đúng lúc nhà họ Nhiếp xảy ra chuyện, Nhiếp Vũ Thịnh cũng chưa ăn tối, hai người ngồi trong quán uống xong cà phê là chia tay, lúc cô ra ngoài, vốn định đi ăn nhưng lại theo thói quen hẹn Thịnh Phương Đình tại quán bar. “Vừa hay tôi chưa ăn cơm, gần đây có quán cháo khá ngon, Giám đốc Thịnh có muốn đi cùng không?” “Được, thế thì tốt quá!” Quán cháo Triều Châu này nằm trong một khuTruyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/no-em-mot-doi-hanh-phuc/2063015/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.