CHƯƠNG 17
Gần mười một giờ đêm mà bác sĩ Nhiếp đột nhiên lại đến, khiến Tiểu Thái, y tá trực đêm khoa Tim, lấy làm lạ. Hôm nay anh không có ca trực, lẽ nào lại có ca cấp cứu nào cần anh chăng? Có điều sau cơn thịnh nộ của Chủ nhiệm Phương sáng nay, bác sĩ trực ban đã quyết định, chẳng may có bệnh nhân khó xử lý, thà gọi cho các chủ nhiệm cũng không gọi cho Nhiếp Vũ Thịnh. Thế nên Tiểu Thái rất kinh ngạc, khi anh vội vội vàng vàng đi ngang qua phòng trực ban của y tá, cô bèn lên tiếng gọi: “Bác sĩ Nhiếp”. Nghe tiếng, Nhiếp Vũ Thịnh ngẩng lên gật đầu với cô. Tiểu Thái chỉ thấy sắc mặt anh tái nhợt dị thường, tinh thần có vẻ vô cùng hoảng hốt, cứ thế cúi đầu đi thẳng đến phòng trực ban, rồi chẳng bao lâu sau lại bước ra, đi về phía phòng bệnh. Lát sau Tiểu Lý, một y tá trực ban khác, đẩy xe thuốc quay lại, hỏi cô: “Tối nay bác sĩ Nhiếp trực à?” “Không biết nữa.” Tiểu Thái nhìn lịch trực dán trên tủ, “Tối nay anh ấy đâu có ca trực.” “Anh ấy cứ đi đi lại lại ở hành lang năm lần bảy lượt, rồi đi từ phòng bệnh số 7 đến số 16, bước ra vẫn thấy anh ấy ở đấy.” “Chắc tình hình của bệnh nhân nào đó không ổn?” “Chỉ hai ng ời ở phòng Chăm sóc đặc biệt có chút vấn đề, những người khác hình như đều rất ổ định mà.” Các y tá đang xì xầm bàn tán thì bác sĩ Lý trực ban từ phòng Cấp cứu đi ra, theo sau cònTruyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/no-em-mot-doi-hanh-phuc/2063054/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.