CHƯƠNG 6
“Cô bé ở giường 28 hôm nay mổ.” Cô y tá hiểu rõ thói quen của Nhiếp Vũ Thịnh nên hỏi, “Bác sỹ Nhiếp, anh có muốn đi xem bệnh nhân đó thế nào trước không?” “Ừ.” Đây là thói quen của Nhiếp Vũ Thịnh, trước khi làm phẫu thuật ỗi bệnh nhân, anh đều phải đi đến phòng bệnh nói chuyện với bệnh nhân, một là để cho bệnh nhân bớt căng thẳng, hai là để khỏi có điều gì sơ suất, ba là nhằm trao đổi những ý kiến cuối cùng với người nhà bệnh nhân trước lúc lên bàn mổ. Bệnh nhân nhí ở giường 28 là một cô bé rất ngoan, rất thích anh, cứ nhìn thấy anh là chào: “Chào chú Nhiếp!” “Ừ, Mông Mông, hôm nay không được ăn kẹo, nên chú không mang kẹo cho cháu.” “Không có kẹo cũng được ạ.” Mông Mông cười toét miệng, cô bé đang thay răng, nên bị khuyết một chiếc răng cửa, “Mẹ nói đang thay răng không được ăn nhiều kẹo. Chú Nhiếp, mẹ cháu hôm nói hôm nay mổ, mổ phải mất bao lâu ạ?” “Ừ, cháu nhắm mắt ngủ một lúc, khi nào mở mắt ra thì ca mổ đã xong rồi.” “Nhanh thế cơ ạ?” “Ừ.” “Chú có món quà tặng cháu.” “Là gì ạ?” Nhiếp Vũ Thịnh chìa tay ra, trong tay anh là mấy hạt đậu tương tròn trịa. “Là đậu ạ!” Mông Mông nói, “Cái này thì cháu biết, là đậu tương.” “Đúng rồi, Mông Mông giỏi quá, biết cả cái này là đậu tương.” Nhiếp Vũ Thịnh lấy một chiếc cốc nhựa rất nhỏ loại dùng một lần, bình thường hay dùng để uống thuốc. Anh cho hạt đậu vào trong, rồi đổ một ít nướcTruyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/no-em-mot-doi-hanh-phuc/2063098/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.