"Chú, chú có yêu tôi không?"
Đường Vi mệt mỏi nằm trong lòng Tống Dịch, đôi mắt xinh đẹp nhìn sâu vào mắt hắn, khẽ hỏi.
Tống Dịch bị câu hỏi này làm cho rối loạn. Trước đây hắn có thể thẳng thừng nói không, nhưng bây chính hắn cũng không biết nữa.
"Vậy chú yêu Tô Vận Nhi à?"
Tô Vận Nhi? Hắn còn yêu cô ta không. Không phải, Tống Dịch hắn đã bao giờ yêu Tô Vận Nhi chưa mới đúng? Hay vốn dĩ từ đầu chỉ là lòng biết ơn. Khuôn mặt Tống Dịch cứng đờ, hắn quả nhiên vẫn lựa chọn im lặng.
Đường Vi quay đầu, rúc vào lồng ngực hắn, cười.
"Thôi, chú không cần nói nữa. Tôi biết đáp án rồi."
Không gian như rơi vào tĩnh lặng, Đường Vi nhằm hờ mắt, lại thấy Tống Dịch dịu dàng xoa đầu cô. Hắn tưởng cô đã ngủ, mới thì thầm.
"Đường Vi, tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết tôi muốn em hạnh phúc."
Trái tim trong lồng ngực cô bỗng đập lọan nhịp.
[................]
Trong căn phòng hoa lệ, nam nhân mặc hắc y phục cầm trong tay ly rượu vang. Anh trầm mặc, ngắm nhìn ánh trăng ngoài của sổ. Ánh sáng mờ ảo như càng tô thêm vẻ đẹp tuyệt mĩ của nam nhân.
"Lão đại, đây là tư liệu mấy năm nay của Đường tiểu thư."
Sở Nguyên đặt cốc rượu xuống, cầm lấy tập hồ sơ rồi đuổi thuộc hạ ra ngoài.
"Đường Vi..."
Anh nỉ non tên cô, xem từng tờ, từng tờ giấy. Thực ra tư liệu này anh ta đã xem lại cả trăm ngàn lần, mỗi lần nhớ Đường Vi, Sở Nguyên lại sai thuộc hạ mang đến.
Tiểu Vi, em còn nhớ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/no-em-mot-doi/2007838/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.