"Không nhiều lời nữa, đợi tên Tống Dịch đến, ta sẽ cho chúng mày chết chung..."
Sở Nghiêm sau khi đem Sở Thiên trói vào cột cùng Đường Vi thì ngồi xuống ghế, ném cho hai người một chai nước.
"Đừng mong có ý định chạy trốn, khắp chỗ này đều là người của ta."
Đường Vi ánh mắt căm phẫn nhìn Sở Nghiêm, đang ngồi trên ghế. Cô nhìn Sở Thiên, khẽ hỏi.
"Có đau không?"
Sở Thiên gượng cười, lắc đầu:" Không sao, kể từ lúc nhìn thấy em liền không đau nữa..."
"Tại sao, tại sao lại làm như thế?"
2
Sở Thiên biết rõ Đường Vi hỏi về việc anh đưa tài liệu cho Tống Dịch.
"Tôi chỉ là cảm thấy mình thiếu nợ em quá nhiều, nên muốn giúp một chút..."
Anh ta cười nói, gương mặt đẹp trai bị đánh xanh tím trông thật đáng thương. Sở Thiên vớ lấy chai nước, tu một hơi.
"Đừng, lỡ như...."
"Không sao, ông ta vẫn còn cần chúng ta cho màn sau. Sẽ không hại chúng ta..."
Đường Vi im lặng nhìn xuống, nãy giờ Sở Nghiêm ngồi đằng xa không có động tác gì mấy, chỉ đảo mắt quan sát. Ông ta cũng là một con cáo già, ắt hẳn lần này sẽ bày ra thứ gì đó ghê tởm.
Khuôn mặt Đường Vi lạnh đi, việc này chắc chắn sẽ ảnh hưởng nguy hiểm đến Tống Dịch.
"Đừng lo, nhất định sẽ thoát. Chỉ mong tên Tống Dịch có thể bình tĩnh mà xử lí thôi."
Sở Thiên khẽ an ủi Đường Vi, bàn tay đầy máu tính giơ lên rồi lại đặt xuống, anh ta không dám xoa đầu Đường Vi.
"Cạch."
"Lão đại, tên họ Tống đến rồi. Như theo lời dặn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/no-em-mot-doi/2007861/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.