Camellius là con trưởng, cũng sắp thành niên, cho nên cần lo nghĩ rất nhiều chuyện.
Và chuyện lần này cũng thế.
Để đứa nhỏ đó lộ ra ánh sáng sẽ khiến thanh danh của cha bị lung lay.
Nhưng đó không phải là vấn đề lớn, bởi vì gia tộc Lavinstone đã độc quyền cung cấp, lũng đoạn thị trường kim cương và các loại đá quý.
Chuyện khó khăn bây giờ chính là mẹ.
Mẹ của anh sức khỏe đã rất kém, nói thẳng ra, bà chưa chắc có thể trụ nổi qua năm mới.
Anh không muốn để bà biết chuyện.
Trước giờ cha mẹ luôn ân ân ái ái, việc cha có một đứa con riêng bên ngoài sẽ là một đả kích mạnh đến thế nào cơ chứ?
Tuy vậy, cũng đâu thể để bà cho đến lúc chết cũng vẫn luôn không biết mình đã bị phản bội.
-----------------
Ban đêm, Rosline nhõng nhẽo đòi mẹ ngủ chung.
Hai người nói rất nhiều chuyện, cho tới tận đêm muộn, Hách Liên Nhược Vi mới vỗ nhẹ bàn tay mũm mĩm của con gái: "Nào, ngủ thôi."
Cô bé rụt người vào chăn, chỉ để lộ ra hai con mắt sáng loáng: "Mẹ..."
"Sao thế con yêu?"
"Không có gì, mẹ ngủ ngon."
"Ừm, bé yêu cũng ngủ ngon."
Hách Liên Nhược Vi là một người phụ nữ rất tinh tế, bà đã từng cầm bằng loại giỏi của chuyên ngành tâm lí học cho nên rất dễ dàng nhận biết con gái có điều muốn nói nhưng lại không nói ra.
Bà rất thương con, nhìn biểu lộ đó, có vẻ như là một chuyện hệ trọng nhưng bị nghẹn trong bụng.
Bà cũng không cố gắng gặng hỏi, bà sẽ biết được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/no-em-mot-tinh-yeu-tron-ven/2589084/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.