Buổi tối, Giang Thanh Lưu đến tiểu viện của Bạc Dã Cảnh Hành, Bạc Dã Cảnh Hành vừa uống hết một bát phấn hoa Yên Chi, giờ đang nhắm mắt dưỡng thần. Thủy Quỷ Tiêu đứng bên cầm quạt phe phẩy. Xuyên Hoa Điệp đang cầm sào gẩy bớt ve sầu trên cây xuống, Bạc Dã Cảnh Hành chê ve sầu xấu, làm nàng đau mắt.
Giang Thanh Lưu phất tay, ý bảo hai tên kia lui xuống, hai tên đứng im _ bọn họ cũng chẳng phải người của Trầm Bích sơn trang, việc gì phải nghe lệnh Giang Thanh Lưu?
Chỉ có Bạc Dã Cảnh Hành trợn mắt: "Còn không mau cút đi? Làm trễ nải lão phu sinh con, đánh chết mấy nhãi ranh láo toét chúng bây bây giờ!"
Thủy Quỷ Tiêu và Xuyên Hoa Điệp nháy mắt hiểu được, chạy như bay. Giang Thanh Lưu: "..."
Đến khi hai tên kia khuất bóng, Bạc Dã Cảnh Hành cười hihi đứng dậy, nửa lôi nửa kéo Giang Thanh Lưu tha về phòng. Giang Thanh Lưu vừa bực mình vừa buồn cười: "Bạc Dã Cảnh Hành, vẻ ngoài như Tây Thi cũng không cứu nổi độ bỉ ổi của ngươi đâu, hiểu không?! Ngày nào cũng lên cơn động kinh mà còn tưởng mình bán manh."
Bạc Dã Cảnh Hành nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Tiểu tử, lão phu phải thiết thực, phải thiết thực ngươi hiểu không?!"
Giang Thanh Lưu ngồi trên giường, Bạc Dã Cảnh Hành bắt đầu nới đai lưng cởi áo hắn. Thê tử hầu hạ trượng phu, đấy gọi là hiền tuệ, còn nàng lột áo hắn, là để miễn cho hắn chạy.
Giang Thanh Lưu cố né nhưng không thoát nổi bàn tay đạo tặc của nàng, đành thở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/no-hong-nhan-yen-chi-trai/1142720/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.