Sau khi nghe thấy những lời A Hổ nói, bước chân của Trọng Lâm càng lúc càng nhanh. Nhất định tình hình hiện nay của Ý Hàm không xong rồi, anh không thể chậm trễ nữa, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, anh sẽ hối hận cả đời.
“Con yêu, con đừng đi, đừng rời bỏ mẹ.” Khi Trọng Lâm đến thứ nhìn thấy đầu tiên là căn phòng Thu Ý Hàm đang ngổn ngang đồ đạc, cô tựa như đã phát điên, miệng lại không ngừng lẩm bẩm câu nói này.
Trọng Lâm lập tức chạy qua ôm lấy cô, dùng đủ mọi cách an ủi dỗ dành cô đừng kích động nữa. Nhưng ngược lại hành động này càng thêm kích thích cô, Thu Ý Hàm càng không thể khống chế bản thân.
“Là anh không cứu con, con mới rời bỏ tôi, tại anh, tất cả đều tại anh hết.” Rốt cuộc cô cũng nói lên những lời trong lòng mình, hơn nữa ở trong lòng Trọng Lâm không ngừng đánh vào ngực anh.
Hiện tại Thu ý Hàm không biết rốt cuộc không biết cô đã yêu phải loại người như thế nào, lãnh huyết vô tình, đây chính là Trọng Lâm trước kia mà cô biết sao?
Xem ra tất cả đều là ngụy trang lừa bịt người khác a, ha ha, hiện tại coi như cô đã nhận ra chân tướng, chính là đã quá muộn rồi, bởi vì cô đã mất con của cô.
Nghĩ đến đứa con của mình, Thu Ý Hàm thương tâm chỉ nghĩ nước mắt đã tuôn rơi. Người trước giờ không khóc như cô hiên tại cũng không thể kiên cường hơn nữa.
“Là anh sai, ngoan, đừng khóc.” Trọng Lâm tựa như dỗ trẻ con vuốt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/no-nhau-mot-loi-hua/410181/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.