“Vương.” Người hầu vẫn luôn quỳ chờ bên ngoài vội vàng quỳ sát đất hành lễ.
“đi tẩm cung của hầu phi.”
Từ khi heo ngủ giường hắn, hắn liền đặc biệt chán ghét phòng mình dính dù chỉ một chút mùi của nữ nhân khác. Tẩm điện của các hầu phi khi tiến vào cung cũng đều bị cưỡng chế không được để bất luận hương phấn gì, cũng không được mang theo bất luận đồ vật mang hương mùi vào phòng. Heo nhỏ đichùa Thác Lâm đến nay cũng hơn hai mươi ngày, hắn thậm chí còn không ở trong tẩm điện xử phạt tới một người, hắn sợ máu sẽ làm dơ bẩn mùi hương vị trà xanh nàng lưu lại.
Sáu người hầu lặng yên không tiếng động mà đi theo Vương hướng tới tẩm điện của các hầu phi, thần sắc cùng đôi mắt trước sau như một mà kính cẩn nghe theo không gợn chút sóng. Các nàng trong lòng đều rõ ràng, lần này đi sẽ có một nữ nhân mỹ lệ chết thảm.
Được Vương lâm hạnh không phải là vinh quang, chỉ có thể là tử vong.
Chuyển qua một ám đạo nhỏ hẹp, trước mắt rộng mở thông suốt là mười mấy cái hang động sắp hàng có thứ tự, nơi này là khu vực của các phi tử hầu hạ Cổ Cách Vương từ trước tới nay. Nếu lấy phong cách phong kiến của vương triều Trung Nguyên thì chỗ ở được sắp xếp hoàn toàn đối lập với vùng đất nơi đây, tuy xác thật có vẻ đơn sơ ngàn lần nhưng so với đông đảo nhà ở của người dân thì mỗi gian phòng lại xa hoa phú quý vô cùng.
đi qua ám đạo là các thị vệ nghiêm chỉnh đứng canh, mỗi gian phòng của các phi tử đang ở đứng mộtđến hai ba người hầu, địa vị hậu phi cao thấp có thể nhìn phác hoạ trang trí treo trên cửa phòng để phán đoán. Trước mắt những phòng nào có hầu phi cư trú thì trên cửa sẽ miêu tả ánh trăng cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/no-the-muon-xoay-nguoi/328771/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.