Hôm đó, cô đến thư viện trả sách, vừa về đến kí túc xá, bạn cùng phòng Dư Lệ đúng lúc cũng đi ra ngoài và nói với cô: “Có người đến tìm cậu kìa, đợi được một lúc rồi.”
Cô bước lên lầu, người ngồi cạnh bàn cô lại là Quý Phương Bình. Bà ta mặc bộ đồ vest màu trắng ngà, tóc dài uốn thành từng lọn rất tươm tất. Bà vẫn trang điểm nhạt, cầm một túi xách màu xám bạc, dáng ngồi rất thong thả, đôi phần đối nghịch hẳn với chút lộn xộn của kí túc xá nữ.
“Bà đến làm gì?”
Quý Phương Bình cười mỉm: “Tiểu Nhiễm, cô muốn bàn với cháu, cháu muốn trò chuyện ở đây hay đổi chỗ khác tiện hơn?”
Nhâm Nhiễm không muốn đếm xỉa đến bà ta nhưng lại không thể đuổi bà ta đi mà không làm kinh động đến các bạn khác, đành nói: “Chúng ta ra ngoài nói.”
Không thèm nhìn Quý Phương Bình, cô đi trước và bước thật nhanh ra ngoài. Cô mang dép bằng nên đi rất nhanh và vững, còn Quý Phương Bình mang đôi giày cao gót, bà cố gắng đi nhanh hơn để được ngang hàng cùng cô: “Cám ơn cháu đồng ý bước ra.”
Nhâm Nhiễm vẫn không thèm nhìn bà ta, cay giọng: “Tuy rằng lúc tôi hai đến ba tuổi, mẹ đã từng dạy không được nói chuyện với người lạ có ý đồ xấu và càng không được đi theo họ, nhưng mẹ không ngờ rằng, có những người lạ mặt dày vô cùng, cho dù là tôi không thèm dòm ngó đến ả, ả vẫn tự mò đến mà không xin phép một ai. Tôi nghĩ mãi mà không ra, rốt cuộc tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/noi-anh-den-ruc-ro/1960458/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.