Editor: Quỳnh Cửu
Mục Lâm bên này cũng lấy lại được sức rồi, xuống giường đóng cửa lại, kéo đèn ra.
Cửa ở đây không có khóa, cậu muốn khóa cũng không được, mỗi ngày đêu nơm nớp lo sợ bọn chúng tới, không phải là sợ bị đánh, mà là sợ vì cậu mà chị cậu phải thỏa hiệp với chúng.
Cậu là phế vật!
Mục Lâm trữ sẵn một ít thuốc ở trong phòng, cậu vừa xử lý vết thương, vừa yên lặng khóc.
Mục Lâm bên này vừa xử lý vết thương xong thi điện thoại của Mục Căng tới.
"Alo, chị ơi."
"Tiểu Lâm, chúng nó đánh em ở đâu rồi?"
"Không có, chỉ véo một cái thôi." Mục Lâm nhìn vết bỏng lớn trên tay, cắn răng nhịn, lạnh nhạt nói.
Mục Căng thở dài, "Điện thoại đâu rồi, chúng nó không cướp của em đấy chứ?"
"Không, chẳng phải vẫn đang ở đây với em còn gì?" Mục Lâm cười.
Đợt trước cô về, đứng ở cửa thôn đưa cho cậu, cô không dám vào, nếu vào thì không ra được nữa, người canh cổng thôn cô đã sắp xếp xong xuôi rồi, đợi cô tới thì sẽ để Mục Lâm qua, hai người gặp mặt.
Chỉ là những cơ hội như thế đã ít lại càng ít hơn.
"Vậy là tốt rồi, tiểu Lâm, chăm sóc bản thân cho tốt nhé!" Mục Căng nghẹn nào.
"Không cần lo cho em đâu, chị cố học cho tốt, tốt nhất là xuất ngoại luôn, đừng để chúng nó tìm thấy chị nữa." Mục Lâm vừa cười vừa ói.
"Tiểu Lâm..." Mục Căng che miệng, nước mắt rơi lã chã.
"Được rồi, em cúp nhé, không có việc gì thì đừng gọi điện cho em." Vì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/noi-anh-la-chon-em-ve/882981/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.